(Bài viết đã được đăng trong mục "Truyện ngắn", Mục Đồng tập 4)
Sài Gòn năm 1973. Hai ngày trước đêm Giáng sinh.
Trong lớp học 12C của trường tư thục Thánh Tâm rộn lên những lời chúc mừng và mời hẹn. Tôi ngồi ở bàn thầy giáo nhìn những tấm thiệp vẽ Chúa Hài Đồng, máng cỏ, lễ ba vua… do chính tay các em học sinh vẽ bằng màu nước sặc sỡ và ngộ nghĩnh gửi tặng. Một lớp học còn nhiều tình nghĩa, tôi nghĩ vậy, vừa lúc tiếng chuông vang lên. Các em đứng dậy và chuẩn bị hát bài mừng Chúa ra đời mà các em dã tập trong giờ giáo lý. Tôi để lại xấp thiệp trên bàn, đi xuống dứng dựa lưng vào vách tường cuối lớp. Trước mặt chúng tôi, trên bảng đen, tượng Chúa đóng đinh trên thập giá chìm ngập trong ánh nắng vàng nhạt buổi chiều.
Tôi không phải là một tín đồ Thiên Chúa giáo. Tôi quen một sư huynh làm Giám học trường trung học Thánh Tâm và được mời dạy. Anh là một tu sĩ cấp tiến đã học chung với tôi tại Đại học Văn khoa Sài Gòn. Thú thật, tôi đã rất ngỡ ngàng hôm nhận dược lời mời. Tôi phân trần với anh là trong một ngôi trường giàu đức tin như vậy làm sao có thể dung chứa được tôi. Anh cười nói: Thế càng may cho cậu. Sinh hoạt trong một môi trường giàu đức tin, biết đâu nó sẽ giúp cho cậu có dược đức tin, bộ cậu không cần đến đức tin sao? Đức tin, điều tôi chẳng bao giờ quan tâm dến. Tôi không biết khi có đức tin, tôi có sống khác với đời sống tôi đang sống không? Có đức tin tôi sẽ sống dễ dàng hơn hay khó khăn hơn?
(mời đọc tiếp ở file bên dưới)
0 Nhận xét