*
Maria Đồng Thị Bích Duyên (Gx.Đồng Tre)
Khi chúng ta còn trẻ,
chúng ta hãy có những chuyến đi. Dài hay ngắn, xa hay gần, mỗi chuyến đi là một
cuộc trải nghiệm sống động đem lại nhiều lợi ích. Đời người là những chuyến đi,
dệt nên muôn giai điệu.
Một hành trình gần 10
năm gắn bó. Một hành trình vẽ nên ước mơ. Đời người được bao lần 10 năm tươi đẹp
đầy ý nghĩa như vậy? Con đường mang tên Đặng Đức Tuấn là một chặng đường đủ dài
cho một đời người 60 năm. Xuyên suốt quãng đường đi là những bông hoa kinh nghiệm,
những nhành cây sự sống, những bụi cỏ cảm xúc vẽ nên đời người sống động. Tôi
và bạn, chúng ta là những họa sĩ dạo bước trên con đường này. Tôi vẽ nên màu đỏ
nhiệt huyết, bạn tô màu xanh hy vọng. Đâu đó vương chút tím buồn lúc chiều chia
tay. Những điều đó họa nên một bức tranh mới: Bức tranh không chỉ cho chúng ta
mà còn cho những ai có chung ước mơ này.
Những ngày nắng ấm vừa
lên, tôi gặp bạn. Ve còn tấu khúc râm ran, phượng còn vương chút lửa. Ngày nhiệt
huyết bắt đầu. Điểm đến là những chấm màu mới. Vàng tươi với “Nắng thiên đường”,
trẻ trung, năng động pha một chút cam nhí nhảnh. “Đà Lạt 2” chào đón với một
chút “sương” núi rừng, một điệu nhảy sạp đậm chất người vùng cao. Quây quần bên
mâm cơm đặc sản đậm chất Phú Yên. Khi đêm về, ta ca vang những bài ca tuổi trẻ,
“điên” một chút để thắp lên màu nắng xóa tan đêm âm u se lạnh. Đêm nhạc hội
quây quần bên đống lửa Tân Quán. Pha trò, nhảy múa, hò hét thâu đêm. Hay những
đêm Tuy Hòa trốn trại, rủ nhau “bung lụa” ngoài đường, thế là cả đám bị kỉ luật.
Đêm Vườn Vông đầm ấm tình huynh đệ, cùng nhau hát “happy birthday” mừng nhau
ngày sinh nhật CLB… Tôi và bạn chúng ta đã từng…
Trên bức tranh của
chúng ta có những con người mang tên “thánh sống”, mỗi “thánh” mang một màu sắc
riêng. Thánh “nhây” mang thân hình dây, vừa “lầy” vừa quậy. Gặp được thánh thì
chỉ có… hỡi ôi… là thánh! Thánh này mang màu đặc hiệt, một chút vàng tươi mới,
một chút xanh hơi dại, một chút đỏ hơi điên… và một chút chút trắng thiên thần.
Còn đâu đó một chút đen u tối… Tất cả cho ra lò một Hồng Kha “thánh sống”!
Chúng ta có “song đại cô nương”, thánh Lục (Lục Anh) và thánh “phũ phàng” (Võ
Thị Phương). Mang màu hồng trẻ trung năng động nhưng không thiếu màu lửa rực
cháy trong những đêm “hội hát hò”. Chúng ta có những “thánh boss” đầy quyền lực.
Đại sư tỉ Thanh Hiền, nhị tỉ Kiều Doli và nam thánh Hà “má bự” điều hành trung
tâm “đầu não”, cho ra lò đám lâu la đi đến đâu quậy đến đó. Không quên nhắc đến
“thần tiên tỉ tỉ” Thái Chân có nụ cười tỏa nắng, và photographer Ông Tây không
thấy được mặt trước ống kính máy ảnh… Mỗi thánh mang một style riêng, một chút bí ẩn tạo nên một sân chơi đủ mọi màu sắc cho
các họa sĩ tha hồ vẽ nên câu chuyện của riêng mình…
Chúng ta có một “ông
Trăng” tuyệt đẹp ươm mầm sống cho đàn con. Từ bàn tay ấy, hạt giống văn thơ đã
nảy nở trong lòng mỗi người. Ông Trăng không còn tuổi trăng tròn, nhưng Trăng tỏa
sáng, chiếu đến mọi ngóc ngách, len lỏi đến tận vùng sâu, tìm cho được hạt giống
tốt cho bộ sưu tập thêm sinh động. Có những lúc ông Trăng quên rằng mình là
trăng già, hóa thành trăng non, cùng đám trẻ hát hò nhảy múa. Ông Trăng mang
trên mình một màu trắng tinh khôi, không xám xịt dù Trăng đã quá tuần. Ông
Trăng là người đánh trống, cho đám nhỏ thổi kèn, chơi đàn hạc cho lũ trẻ nhảy
múa. Ông Trăng khởi xướng một vườn ươm, một sân chơi lành mạnh cho bọn con nít
gần xa tập trung quây quần. Ông Trăng là bầu trời cho đám trẻ được bình yên dù
trời ngã bóng. Ông Trăng là tình yêu, là khúc hát, là lời ru của mẹ cho đám trẻ
yên bình lớn lên trong khu vườn cổ tích. Với chúng ta, ông Trăng là duy nhất, độc
nhất.
Đi với ông Trăng là
những tinh tú đẹp nhất, sáng nhất. Tinh tú nhà ta không lóng lánh, óng ánh, đêm
xuất hiện, ngày trú vào mây. Tinh tú nhà ta hiện diện suốt đêm ngày, cùng ca,
cùng hát, cùng khóc, cùng cười, cùng điên với đám con nít ranh. Tinh tú nhà ta
vui lắm, trẻ lắm và cũng “quậy” lắm. Tinh tú nhà ta luôn hiện diện khi ta cần,
luôn ân cần khi ta ốm, đói. Cùng bước khi ta bước, nắm chặt tay khi ta chạy,
nâng đỡ khi ta vấp ngã, xoa dịu khi ta “trời đổ cơn mưa”… Tinh tú nhà ta là nụ
cười không bao giờ tắt, đôi lúc cũng mặt lạnh khi ta không vâng lời. Nói chung…
chỉ có bầu trời trên con đường Đặng Đức Tuấn mới có những tinh tú độc nhất vô
nhị này thôi.
Đoạn đường chúng ta
đi cùng nhau có bạn có tôi. Khi chúng ta già đi bạn hãy nhớ rằng bạn đã cùng
tôi đi một đoạn đường. Tôi cũng không quên đã cùng bạn đồng hành một đoạn ngắn
trong đời. Tôi vẽ mây, bạn vẽ cây, chúng ta tạo nên một con đường tuyệt đẹp:
Con đường Đặng Đức Tuấn. Con đường không của riêng ta, chúng ta chỉ là những
người khởi đầu cho những nét bút đầu tiên, là người khơi lửa cho những kẻ cầm
đuốc, đốt cháy những đam mê cho những ai muốn thể hiện mong ước. Dù mai này xa
nhau, hãy luôn nhớ rằng: “Chúng ta là một gia đình, một gia đình mang tên Đặng
Đức Tuấn”. Và chúng ta là những đứa con cùng cha khác ông nội (Cha Trăng). Độc
nhất và duy nhất!
Đặng Đức Tuấn: Tiến!
Đặng Đức Tuấn: Tiến!
Đặng Đức Tuấn: Tiến! Tiến! Tiến!
0 Nhận xét