Phanxica Nguyễn Thị Ngọc Thảo (Gx.Bàu Gốc)
“Xin
lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức, người nhà lo chuẩn bị hậu sự cho em…”.
Câu
nói ngày nào của vị bác sĩ bệnh viện Trưng Vương lại vang vọng trong đầu tôi.
Hai tuần đã qua, giây phút hiện tại này đây gia đình lưu xá chúng tôi đang rớt
những giọt nước mắt hạnh phúc, hạnh phúc vì Thiên Chúa và Mẹ Maria đã thương nhậm
lời nguyện cầu của chúng tôi. Cái cảm giác hoang mang, tuyệt vọng, lo sợ đâu đó
vẫn còn vấn vương trong giờ phút này. Thời khắc hai tuần trước, lời nói cướp đi
tia hi vọng nhỏ nhoi của chúng tôi.
Sài
Gòn đón chào mùa hè bằng những cơn mưa rào, người người tấp nập trong cuộc sống
mưu sinh vội vàng tìm nơi ẩn trú. Lưu xá nơi tôi ở trong quãng đời sinh viên
mùa này đang có dịch sốt xuất huyết. Để đảm bảo an toàn cho các bạn còn lại,
các Sơ phụ trách đã cho các bạn bị bệnh về quê nghỉ ngơi chữa bệnh. Việc học
đành tạm gác, dù đang chạy nước rút với kì thi cuối kì, hiện lên trên nét mặt
các bạn không chỉ là cái mệt của căn bệnh nóng sốt mà còn là nỗi lo cho kì thi
học phần. Phó mặc tất cả cho Chúa, lưu xá chúng tôi dâng lên Ngài lời nguyện
xin tha thiết.
Bé
Trúc từ nhà mới lên đến lưu xá độ khoảng nửa buổi, em bị bệnh nhưng không dám
nói với Sơ (vì sợ bắt về quê lại, trong khi đó em mới từ quê lên để chuẩn bị
cho kì thi). Em vẫn cùng sinh hoạt với chị em. Buổi chiều sau khi đi lễ về,
Trúc thấy mệt và nóng nên lên giường nằm nghỉ. Cứ thế một ngày trôi qua đến
ngày thứ hai, ba. Biết chắc là em đã bị bệnh, cả nhà đưa em lên bệnh viện 115
nhưng họ trả lại vì quá nặng. Đưa em qua bệnh viện Thống Nhất, kết quả cũng thế.
Lúc này đây ai nấy đều lo sợ, sợ đến cái chết, sợ mất đi một người thân, mới thấy
tình chị em sâu đậm và thiêng liêng thế nào! Không cùng máu mủ ruột thịt, không
cùng quê hương xứ sở thế mà cùng quy tụ dưới một mái nhà mang tên lưu xá sinh
viên Hòa Hưng, với người Mẹ là các Sơ dòng FMA, tình chị em lại nảy nở và trở
nên thân thiết.
Hai
bệnh viện đều trả về, họ nói em bị sốt xuất huyết não, nguy hiểm đến tính mạng,
nếu vẫn còn hi vọng thì đưa em qua bệnh viện Trưng Vương, bệnh viện chuyên về sốt
xuất huyết. Vẫn luôn hi vọng, em được đưa qua bệnh viện Trưng Vương. Sau khi
xem xét, họ chuyển em vào khoa cách li đặc biệt. Chính phút giây này bác sĩ đã
nói lên câu nói đó, em chỉ còn 1% sống, giờ em nằm đó chỉ chờ đến tắt thở rồi
đưa em về, em bị sốt xuất huyết não không thể cứu chữa được. Nhìn em qua tấm
kính mờ trong giờ vào thăm bệnh, chính lúc này đây tôi than trách Chúa, trách
Ngài sao vội gọi em về khi tuổi đời còn quá trẻ như thế. 21 tuổi- bao ước mơ, dự
định, hoài bão, tuổi trẻ chưa kịp tới đã rơi rớt từng chặng đường, sao tóc già
lại tiễn biệt tóc xanh. Nhìn Mẹ em, tôi không khỏi đau lòng thay. Bác đã khóc,
khóc đến nỗi nước mắt cũng phải khô, chân cũng phải mềm, và giờ Bác phải nằm để
phục hồi sức khỏe sau những cơn ngất xỉu. Nhưng hình ảnh Bác trai, tôi thấy tay
Bác nắm chặt cây Thánh Giá, Bác tin vào tình yêu Chúa, phó thác vào Ngài. Khung
cảnh trước mắt như cho tôi thấy nỗi đau của Mẹ khi thấy chính đứa con yêu dấu của
mình bị hành hạ, bị treo trên Thập Tự và trút hơi thở, nhưng vẫn một lòng xin
vâng, một lòng cậy trông, một lòng tin tưởng vào chính đứa con dấu yêu này. Và
Mẹ đã hạnh phúc. Mẹ không giữ riêng mình niềm hạnh phúc ấy, mẹ san sẻ với tất cả
mọi người chạy đến với Mẹ bằng tình yêu thương.
Trong
giờ kinh tối mỗi ngày, Sơ đã nói: “Trúc chỉ còn 1% sống sót, nhưng chúng ta vẫn
luôn có Chúa bên cạnh, hãy phó thác vào Ngài”. Chúng tôi bắt đầu cầu nguyện, kết
hiệp cùng các Sơ ở nhà mẹ bên Ý. Phép màu đã đến với em. Và thật diệu kì thay
khi bác sĩ nói chắc chắn em sẽ bị dị tật nếu em hồi phục lại (sau khi thấy em tỉnh
lại) nhưng em đã không bị gì cả. Sau hai tuần em vẫn bình thường và bác sĩ nói:
“Đúng là kì tích! Em đã khỏe lại và không bị dị tật gì”. Tôi thầm nghĩ: Không
có gì Chúa không làm được, hãy tín thác vào Ngài bằng tình yêu thương. Xin lỗi
Chúa vì con đã than trách Ngài. Mà thật sự là lúc nghe tin em tỉnh lại lòng tôi
lại mâu thuẫn lắm, tôi cứ nghĩ: Không lẽ là Chúa cứu em thật ư, thật sự là
không gì có thể nằm ngoài vòng tay Người ư, thật sự lời cầu nguyện có sức mạnh
thế ư? Bao nhiêu thắc mắc cứ hiện lên trong tôi. Tự thấy mình yếu lòng tin ghê
gớm, ngoài miệng cứ một hai tin nhưng trong lòng lại nghi vấn. Nhưng Chúa ơi! Cảm
ơn Người đã cho con nhận thấy được đức tin của mình như thế nào và giờ con đã mạnh
dạn nói rằng: Con tin!
Đón
em về lại ngôi nhà chung, niềm hạnh phúc lại vỡ òa. Tạ ơn Chúa và Mẹ Maria cho
tình yêu thương của chúng con ngày càng xích lại gần Ngài hơn.
Ranh
giới giữa sống chết rất mỏng manh, vì vậy hãy sống tốt với mọi người mỗi ngày.
Hãy thương xót như Chúa Cha và đặc biệt chuyên chăm cầu nguyện bằng tất cả tình
yêu thương, bạn nhé!
0 Nhận xét