Anê Nguyễn Thị Nữ (Gx.Châu
Me)
- Trả cho em! Nó là của
em mà...- Bé Hân khóc lớn.
- Không! Nó là của
anh, em lấy cái khác đi.
Hai anh em sinh đôi Bảo
và Hân là hai đứa trẻ vô cùng đáng yêu và xinh xắn. Chúng đang tự phân chia đồ
chơi cho nhau. Nga, chị của hai đứa nhỏ đứng ở ngoài, con bé khóc thầm và đau
buồn vô cùng khi nhìn thấy hai em như vậy. Chúng còn quá nhỏ, chỉ mới chừng 5
tuổi. Chúng chỉ biết chia đồ chơi cho nhau, chứ không hề biết rằng một khi những
thứ ấy chia hai thì cũng đồng nghĩa với việc chúng cũng phải xa nhau. Chỉ có
Nga, con bé tuy cũng rất nhỏ, chỉ mới học lớp 3, nhưng nó có thể hiểu được những
gì đang diễn ra. Ba mẹ nó đã kí đơn li hôn, giờ chỉ còn việc chờ toà án quyết định.
Nó òa khóc lớn và chạy về phòng.
Gia đình nó là một
gia đình khá giả, có tiếng trong khu vực đó. Chưa bao giờ ba chị em nó thiếu thốn
gì về vật chất cả. Chúng được sống như nàng công chúa và hoàng tử, muốn gì đều
có. Nhưng còn Nga, đứa bé đủ lớn để có thể nhận ra rằng nó thiếu tình cảm gia
đình. Ba mẹ nó suốt ngày ở công ty, khi về nhà thì chỉ đâm đầu vào tập tài liệu
và chiếc laptop. Khi chúng thức giấc thì ba mẹ chúng cũng đã đến công ty từ
lâu. Công việc quá bận rộn lại hay đi
công tác xa, vì thế mẹ của Nga phải thuê một cô giúp việc nhà và trông coi mấy
đứa nhỏ. Nhiều lúc Nga ước rằng người phụ nữ kia chính là mẹ nó, suốt ngày ở
nhà và lo lắng cho nó. Nhưng là một đứa hiểu chuyện và có đời sống nội tâm sâu
sắc, nó chưa bao giờ để lộ nỗi buồn của mình. Những lúc tủi thân thì nó tìm đến
với Chúa và thì thầm với Ngài.
* * *
Mẹ nó vừa đi công tác
xa về. Khác với những lần trước, bà không còn khuôn mặt mệt mỏi nữa, mà thay
vào đó là một khuôn mặt đầy niềm vui. Khi ba Nga về, bà nói với ông rằng bà đã
được lên chức phó giám đốc. Ông cũng mừng cho vợ, nhưng có lẽ ông không vui gì
cho lắm. Là một người đàn ông nhưng phải làm việc dưới quyền của vợ là một điều
khó ai chấp nhận được.
Sau giờ tan sở, cả ba
và mẹ Nga đều về nhà cùng lúc. Ông quẳng ngay chiếc túi xách lên ghế sofa và
lên tiếng hỏi vợ:
- Em làm gì vậy hả?
Trước mặt bao nhiêu người mà em sai khiến anh như vậy sao?
- Anh nói vậy mà được
à? Tuy rằng em là vợ anh nhưng ở công ty em trên quyền anh, và anh phải nghe lệnh
từ em xuống.
- Cái gì? Lệnh à? Lệnh
gì hả? Cô lấy đâu ra cái lệnh như vậy hả? Tôi là nhân viên văn phòng, chứ không
phải một người phục vụ trà cho cô tiếp khách.- Ông tức giận.
- Vậy thì sao? Anh
pha vài tách trà to tát gì? Tại anh vô dụng thôi! Sao anh không thăng chức đi để
khỏi phải bị sai vặt như vậy. Đã bao năm rồi anh cũng chỉ ngồi cái ghế nhân
viên nhỏ bé đó. Anh tự xem lại bản thân anh đi.
Nói rồi bà tức giận bỏ
lên phòng. Nga cảm thấy mẹ thật sự có hơi quá đáng. Bà thậm chí đã dùng lời lẽ
của mình mà sỉ nhục ba của Nga...
Ông đặt lên bàn, ngay
trước mặt của mẹ Nga một tờ giấy rồi lặng lẽ ra khỏi nhà. Đợi khi khuất bóng
ông, bà mới xem đó là gì: "ĐƠN LI HÔN", một dòng chữ được in to và đậm
hơn hết. Bà lặng người, không tin vào mắt mình. Thay vì lo lắng cho hạnh phúc
gia đình đổ vỡ, lo lắng cho ba đứa trẻ tội nghiệp phải xa nhau, thì bà lại lo lắng
cho danh tiếng của bà. Thế rồi suy nghĩ chẳng bao lâu bà đã kí vào. Bà cũng không muốn sống chung với ba của Nga
nữa, bà cho rằng ông vô dụng mà còn có cái tôi quá lớn. Thế nhưng bà cũng đâu
biết chính bà lại là một phần lớn chủ chốt của chuyện này...
Nga biết hết mọi chuyện,
nó biết rằng mình không thể làm gì được cả. Nó chỉ biết cầu nguyện, lúc nào nó
cũng cầu nguyện. Nó chuẩn bị tinh thần cho một cuộc sống mới sẽ thiếu ba hoặc vắng
mẹ. Nó không biết nó sẽ theo ai? Sẽ sống cùng đứa em nào? Nhưng rồi nó tự trấn
an mình. Nó chỉ còn cảm thấy tội cho hai đứa em ngây thơ. Rồi đây chúng sẽ có
những câu hỏi ra sao...
* * *
Mấy hôm nay mẹ Nga dọn
qua phòng Nga ở. Giờ bà bắt đầu thu xếp đồ đạc vào va li để đi. Trong ngăn kéo
của chiếc bàn, bà vô tình nhìn thấy vô số những hình trái tim được gấp vụng về
nhưng rất dễ thương. Bà nhìn thấy vài dòng chữ. Thế là bà mở ra... "Chúa
ơi! Ba mẹ con tại sao lại thành ra như vậy? Có phải vì con không tốt? Hay tại
vì đồng tiền và sĩ diện qúa lớn?". Thế rồi tay bà cứ tiếp tục mở những
hình trái tim kia. "Chúa ơi! Gia đình là tất cả với con người mà phải
không Chúa? Vậy bây giờ con đã mất tất cả sao? Chúa giúp con lấy lại những điều
đó đi Chúa ơi!"... Cổ bà nghẹn đắng, khoé mắt cay cay. Bà không ngờ đứa con nhỏ của bà cảm nhận được vô số điều
và nó đang rất tuyệt vọng. Thế mà hàng ngày bà cứ nhìn vào đôi môi mỉm cười của
nó, chứ chưa từng nhìn vào đôi mắt nó. Rồi bà thấy một tấm lộc Lời Chúa bà đã
hái :"Sự gì Thiên Chúa kết hợp loài người không được phân li". Bà thôi thu xếp đồ đạc mà nằm lên giường suy
nghĩ. Bà nghĩ về cuộc đời mình. Lúc trước bà là một người sùng đạo, một người vợ
ngoan hiền. Bà đã ở trước mặt Chúa và Giáo hội để thề hứa bao nhiêu điều. Vậy
mà giờ đây bà có những ý định ly hôn sao? Bà phân vân mãi, rồi cầm chiếc điện
thoại và gọi cho chồng mình...
Vừa bước vào quán cà
phê quen thuộc, bà đã nhìn thấy chồng mình. Ông gọi nước và hỏi bà:
- Sao lại hẹn anh ra
đây?
Bỗng dưng nước mắt bà
trào ra. Bà lấy trong túi xách vài mảnh giấy có đường gấp. Ông cầm lấy và đọc.
Nét mặt ông tệ hẳn đi, môi ông lắp bắp:
- Đây... là những lời
của... con gái chúng ta sao?
- Em là tìm thấy
chúng, vẫn còn rất nhiều.- Bà thở dài.- Em nghĩ chúng ta... nên suy nghĩ cho
con bé một chút...
- Ý em là...
- Mình rút lại đơn ly
hôn đi anh.
- Anh cũng rất thương
con. Nhưng anh không muốn sống như vậy. Em hiểu không?
- Em... sẽ từ bỏ công
việc của mình. Em sẽ lo việc nội trợ và đưa đón các con đi học. Em sẽ giống như
lúc xưa...
- Được… Anh cũng xin
lỗi em nhiều lắm. Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới. Còn bây giờ, chúng ta về
nhà thôi em. Hôm nay là sinh nhật của con bé.
Về đến nhà. Ông bà
chuẩn bị một bàn ăn thật ấm cúng rồi gọi Nga xuống. Lúc đầu nó cũng không biết
chuyện gì đang xảy ra. Mẹ nó lên tiếng:
- Con à, mẹ xin lỗi
con.
- Ba mẹ sẽ không xa
nhau nữa, sẽ ở bên và yêu thương con.- Ba nó tiếp lời.
- Ơ... Ba mẹ nói thật
sao?
- Thật mà! Từ nay mẹ
sẽ ở nhà với con. Sẽ lo lắng và quan tâm con. Con có chịu không?
- Con vui lắm... Cảm
ơn ba mẹ. Hihi!
Nhìn thấy nụ cười thực
sự của Nga, cả ba và mẹ nó đều cảm thấy ấm lòng. Ba mẹ nó lấy ra vài món quà nhỏ
tặng cho nó và chúc mừng sinh nhật nó. Con bé cảm ơn và nói với ba mẹ rằng:
- Chính sự hạnh phúc
gia đình mà con đang có là món quà to lớn nhất hôm nay. Con yêu ba mẹ!
Cả ba và mẹ nó đều rất
vui, rất hạnh phúc. Còn nó, nó âm thầm tạ ơn Chúa, có lẽ Ngài đã nghe lời nó cầu
xin.
0 Nhận xét