* Anê
Lê Thị Thanh Hà - Giáo
xứ: Vườn Vông, Giáo phận: Qui nhơn
Chiếc lá bàng khẽ rơi xuống, làm tôi bất giác ngoảnh lại, thấy thời
gian trôi mau như thế. Chẳng biết vô tình hay gì đó, mà chiếc lá bàng lại rơi
trên vai tôi thêm lần nữa, để tôi nhận ra thời gian qua đi nhanh quá. Một năm
365 ngày, 8760 giờ, 525600 phút… đang dần đi vào thời điểm cuối. Và giờ tôi
không còn là một em lớp 11, mà đã là nữ sinh cuối cấp 3. Nhìn lại chặng đường với
số ngày, số giờ, số phút của một năm qua, tôi cũng gặt hái được chút thành công
nhưng có là gì so với người khác đâu. Chỉ riêng có một thứ mà tôi nghĩ mình
tích góp được nhiều, đó là: Thấu hiểu đời, tình thương gia đình và niềm tin vào
Chúa.
“Tiền”... Đồng tiền là gì? Lúc nhỏ, tiền với tôi là một thứ gì đó kì diệu
lắm như trong truyện cổ tích. Bởi khi đi học được điểm 9, điểm 10 mẹ sẽ thưởng
tiền cho tôi. Mỗi khi có tiền tôi sẽ có thể mua được bánh kẹo và nhiều thứ lặt vặt
để chơi. Lớn lên, tôi biết phân biệt giá trị to nhỏ của từng tờ tiền. Giờ thì
tôi biết “tiền” chính là ma lực đang từng ngày bào mòn sức lực của ba tôi: Áo
ba ướt đẫm mồ hôi, lưng ba đau nhức nhưng vẫn cố gắng làm việc quần quật suốt
năm để kiếm “đồng tiền”. Những cuộc cãi cọ của ba mẹ cũng vì “tiền”. Ba mẹ phải
xoay xở đủ cách để có tiền, để có thể chi phí cho mọi thứ trong gia đình. Anh Hai
phải nghỉ học sớm để đi mưu sinh nơi phương xa, cũng vì muốn kiếm tiền để phụ
ba nuôi tôi ăn học. Tiền là gì mà mỗi khi tới kỳ xin mẹ nộp học phí, mẹ lại chạy
vạy vay mượn để có đủ tiền nộp học cho tôi...
“Miệng đời”... Tôi chán ngán không biết đến bao giờ cuộc sống này không
có lời ra tiếng vào, mà mọi người vẫn gọi là miệng đời. Miệng đời, xuất phát từ
những câu chuyện của những người nhiều chuyện. Họ tụm nhau lại rồi lôi hết việc
nhà này đến nhà kia ra bàn tán. Tôi giờ mới thấy được cái ác nghiệt mà miệng đời
đem lại. Những người xấu tính đó, tập trung lại rồi soi mói đời tư nhà người khác
quá nhiều. Tôi đã thấy ba mẹ rất buồn khi bị những người vờ dùng lời hỏi thăm để
mà tra xét. Cuộc sống gia đình tôi do rất khó khăn mà được lắm người soi xét
mãi.
“Tiền, miệng đời” hai thứ mà trong cuộc sống này không thể thiếu. Tiền
làm ta thấy thiếu thốn vật chất, miệng đời giống như con dao nhỏ đâm dần vào
tim ta. Chúa từng nói: “Anh em chỉ thấy cái rác trong mắt người khác, mà không
thấy cái xà trong mắt mình!”.
Gia đình tôi lắm lúc cũng bế tắc vì tiền và những lời ra vào của cái gọi
là miệng đời. Thế nhưng, ba mẹ dù bị cuộc sống làm cho mỏi mệt, vẫn luôn nhắc
nhau rằng: “Cứ cầu nguyện với Chúa, rồi mọi việc cũng qua thôi mà… Các con phải
cố gắng lên, đặt niềm tin vào Chúa”.
Cuộc sống vồ vập đầu tắt mặt tối, nhưng cả nhà mỗi tối cũng ngồi lại với
nhau đọc kinh gia đình, dâng lên Chúa bao sự
buồn vui. “Lạy Chúa, một năm nữa sắp qua đi, xin Người cho gia đình con
đủ sức để bước tiếp trong cuộc sống trần thế này. Những băn khoăn, nhiều việc
chưa giải quyết được của gia đình, con chỉ biết dâng lên hết cho Chúa. Nguyện
xin Thiên Chúa che chở và bao bọc cho mỗi người con của Ngài”. Amen.
0 Nhận xét