Lê Hồng Bảo
Mới ngày nào con bước vào Nhà Chúa
Với tâm hồn con chiên nhỏ thơ ngây
Lòng rộn ràng pha một chút mê say
Và thương cảm khi ngước nhìn Thập giá
Có những lúc hồn con thành gỗ đá
Vẻ hững hờ khi đến chốn tôn nghiêm
Trên cao kia Người vẫn cứ im lìm
Trần truồng, lạnh lẽo
vì con còn mãi mê chia trí
Rồi dần dần con rời xa chân lý
Lời Cha hiền con để thoáng qua tai
Lòng mến Chúa trong con đã nhạt phai
Ngoảnh mặt quay lưng
những lần Người mời gọi
Đã một thời Thánh đường con không tới
Vì miệt mài theo ngày tháng rong chơi
Lời dối gian con luôn để đầu môi
Câu kinh nguyện đã xa rồi dạo ấy
Con đánh nhau khi thân Cha máu vấy
Con say sưa quên chén đắng phần Cha
Đời hận thù tìm đâu chút vị tha
Lòng ngao ngán khi niềm tin đã mất
Rồi một chiều tâm sự buồn chất ngất
Con trở về quỳ gối trước thánh nhan
Vòng đôi tay ôm tội lỗi ngút ngàn
Cúi mặt xuống xin hồng ân tha thứ
Trên Thập hình sao Người không giận dữ
Hoặc rầy la, trách mắng, phạt con đi?
Sao mặt Người vẫn đượm vẻ sầu bi
Và đôi mắt vẫn hiền từ chan chứa?
Chúa Con ơi, từ nay con xin hứa
Bỏ lối xưa theo Cha đến vườn Dầu
Để thấy rằng tội lỗi khắp năm châu
Đang chồng chất, và giờ đây
một mình Người gánh vác…
_______________________________
0 Nhận xét